1. Chiếc ly gốm dùng mỗi sáng bắt đầu một ngày bình yên
Mỗi sáng khi thức dậy, mình có thói quen rót nước vào chiếc cốc gốm bề ngoài đen, lòng cốc màu vàng, chiếc cốc đã theo mình từ lâu, thậm chí có thể coi là “người bạn” trong mỗi sáng. Nó không lớn, không nhỏ, chỉ vừa vặn để cầm tay. Lúc đầu mình chỉ thích nó vì nó đơn giản, không cầu kỳ, chỉ với gam màu mộc mạc, không bóng bẩy như ly thủy tinh, không sáng loáng như sứ cao cấp.

Khi mình cầm cốc lên, cảm giác đầu tiên là độ nặng nhẹ của nó. Không phải loại nhẹ bẫng mà bạn cầm vào là muốn đánh rơi ngay, cũng không phải kiểu cốc nặng trịch, làm bạn cảm thấy khó chịu. Cốc gốm này vừa vặn trong tay, cảm giác như có thể giữ được không gian tĩnh lặng của buổi sáng. Một chút cảm giác lạnh của men gốm vào lòng bàn tay, một chút hơi ấm của nước, và một khoảnh khắc tĩnh lặng tất cả như nhắc mình rằng ngày mới đã bắt đầu, nhưng không cần phải vội vã.
Có những sáng, mình chỉ cần ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay cầm chiếc cốc đó, là đủ để cảm thấy mọi thứ không đến nỗi quá bận rộn. Tất cả chỉ cần một chút chậm lại. Thế đấy, một chiếc cốc cũ, một thói quen nhỏ, mà mỗi sáng đều mang đến cảm giác dễ chịu như vậy.
2. Mấy cái bát sứt viền vẫn giữ, vẫn dùng, vẫn thương
Mình có một bộ bát vẽ tay thủ công Bát Tràng, món quà mà mình đã mua từ một lần tình cờ ghé thăm làng gốm. Những chiếc bát này không phải là loại sản xuất hàng loạt, mà là những tác phẩm nghệ thuật thật sự, được vẽ tay tỉ mỉ, từng nét vẽ đều toát lên cái hồn của người thợ gốm. Mỗi chiếc bát như mang theo câu chuyện riêng của người làm ra nó.
Mình nhớ khi mới mua bộ bát này, từng chiếc bát đều đẹp, men đều, hoa văn tươi sáng. Nhưng theo thời gian, dù chúng có hơi sứt một chút ở mép hay một vài vết bẩn do dùng nhiều, mình vẫn giữ lại. Chẳng phải vì tiếc, mà vì chính cái sự không hoàn hảo đó lại tạo nên vẻ đẹp riêng.

Có lần, một người bạn đến ăn cơm và ngạc nhiên nói: "Bát này nhìn quen quá, giống bát vẽ tay Bát Tràng phải không?" Mình cười và nói đúng vậy, đây chính là bộ bát mà mình đã chọn cho gia đình. Mình thấy rằng, bộ bát không chỉ là vật dụng để ăn uống, mà nó còn mang theo một phần kỷ niệm của chuyến đi đến làng gốm, của những lần thưởng thức bữa cơm đầm ấm.
Thực sự, những chiếc bát vẽ tay thủ công Bát Tràng là những món đồ gốm không chỉ đẹp về hình thức mà còn đẹp về cả câu chuyện và tình cảm ẩn chứa. Những đường nét vẽ mềm mại, tinh tế ấy chính là "dấu ấn" của người thợ gốm, như một cách họ kể lại câu chuyện riêng của mình qua từng nét vẽ. Khi mình dùng những chiếc bát này, mình không chỉ thấy sự ngon miệng từ món ăn, mà còn cảm nhận được sự tinh tế và tình yêu nghệ thuật mà người thợ đã gửi gắm vào trong mỗi chiếc bát.
Vậy là, dù bát đã có chút sứt mẻ, nhưng mỗi vết đó lại như một phần của câu chuyện gia đình, của những kỷ niệm không thể quên. Có thể không hoàn hảo, nhưng lại chính là cái đẹp mà mình trân trọng nhất.
3. Một bình gốm nhỏ ở góc nhà không cần hoa, vẫn đủ dịu dàng
Có một góc nhỏ trong nhà, mình thường đặt một chiếc bình gốm nâu, nhìn có vẻ mộc mạc, không quá cao sang nhưng lại khiến cả không gian trở nên ấm áp lạ kỳ. Bình gốm này không cần cắm hoa, cũng không cần trang trí thêm gì mình chỉ thích để trống như vậy, đôi khi cắm vài cành cỏ dại hay mấy nhánh cây xanh. Cái bình ấy không có màu sắc lộng lẫy, không có hình dáng quá đặc biệt, nhưng có một điều kỳ lạ là mỗi khi nhìn vào, mình lại thấy lòng nhẹ nhõm.

Gốm không cần phải hoàn hảo mới đẹp, đôi khi chính những món đồ có vẻ ngoài không hoàn mỹ lại đem đến sự an yên trong tâm hồn. Mình không biết lý do tại sao, nhưng mỗi khi đi ngang qua chiếc bình gốm đó, mình lại cảm thấy như cả một ngày bỗng nhẹ nhàng hơn, không vội vã.
Và đôi khi, chỉ cần như vậy thôi một món đồ bình thường, đặt ở một góc quen thuộc, đủ để khiến nhà mình thêm phần có hồn.
4. Gốm không phải để ngắm mà để sống cùng
Mình nghĩ rằng, gốm không phải là những món đồ chỉ để trưng bày cho đẹp, cũng không phải để giữ cho sạch sẽ suốt đời. Gốm như chính cuộc sống, có thể có vết xước, có chút rạn men, nhưng đó lại là những dấu ấn đẹp đẽ, là câu chuyện được viết nên qua từng lần sử dụng.
Chẳng hạn, chiếc cốc gốm mà mình yêu thích, dù có chút vết nứt ở đáy sau bao năm sử dụng, mình vẫn cứ dùng mỗi ngày. Khi uống trà, khi uống nước, mình không chỉ cảm nhận được sự ấm áp của nước mà còn là cái cảm giác thân thuộc, nhẹ nhàng của một thói quen đã theo mình qua bao năm tháng. Mỗi lần cầm lên, là một lần nhắc nhớ về những khoảnh khắc yên bình của cuộc sống.
Mình nghĩ gốm sống cùng ta không chỉ là một vật dụng, mà là người bạn thân thiết trong không gian sống. Những chiếc bát gốm, chiếc bình, chiếc cốc, qua năm tháng, dù có thể không còn mới mẻ như lúc ban đầu, nhưng chính cái sự “không hoàn hảo” đó lại làm cho mỗi món đồ trở nên gần gũi, đáng yêu và đầy cảm giác.
Mỗi khi mình nhìn vào chiếc bình gốm nhỏ ở góc nhỏ, hay chiếc cốc sứt một chút mà vẫn dùng hàng ngày, mình thấy những món đồ này không chỉ là vật dụng nữa, mà là những người bạn im lặng, luôn ở đó, luôn chia sẻ những khoảnh khắc, dù lớn hay nhỏ. Thực sự, gốm không cần phải quá hoàn hảo, chỉ cần là món đồ bạn yêu thích, sử dụng thường xuyên và gắn bó vậy là đủ.
Vì vậy, đừng ngại sử dụng những món đồ gốm. Chính những món đồ ấy mới thực sự mang lại cho không gian sống của bạn cái hồn riêng, cái cảm giác mà chẳng món đồ nào khác có thể thay thế được.