1. Bữa cơm nhà nơi mọi mỏi mệt đều dịu lại
Không biết từ bao giờ, tôi lại thấy bữa cơm nhà là một thứ gì đó khiến mình nhẹ nhõm đến thế.
Có những hôm đi làm về trễ, đầu óc quay cuồng, bụng thì đói mà lòng thì nặng… chỉ cần nhìn thấy bàn ăn có cơm nóng, canh rau giản dị, vài món mẹ nấu quen tay là thấy bình yên trở lại. Không ai hỏi han nhiều, không ai phân tích gì sâu xa. Chỉ cần câu: “Ăn cơm đi con”, là như được ôm lấy.
Tôi nghĩ, cơm nhà không phải vì món ăn ngon nhất, mà vì ở đó có người chờ mình ăn cùng. Có hơi ấm, có nhịp sống quen thuộc, và có cả những điều rất nhỏ như… cái bát quen, cái đĩa gốm cũ, chiếc muỗng từng rơi sứt một lần mà ai cũng nhớ.

2. Bát đũa đẹp không làm món ăn ngon hơn nhưng khiến người nấu thấy vui hơn
Thật ra, lúc đầu tôi không quan tâm bát đĩa đâu. Có cái gì sạch sẽ là dùng thôi.
Cho đến một hôm, tôi đi ăn ở nhà người bạn bữa cơm cũng chỉ là thịt rim, canh rau và trứng chiên. Nhưng tất cả đều được bày gọn gàng trên những chiếc bát, cái đĩa sứ men hỏa biến rất sang trọng và tinh tế.

Tôi thấy… lạ. Không phải vì món ăn khác biệt, mà vì cách bày biện khiến mọi thứ trông chỉn chu và ấm cúng hơn hẳn.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý đến mấy món đồ nhỏ nhỏ trong bếp. Mỗi lần đi chợ gốm hay lướt mấy shop online, là lại "ghé mắt" xem có cái bát nào xinh không, cái đĩa nào hợp tông với bếp nhà. Lúc đầu chỉ tính mua vài cái cho đẹp, sau mê lúc nào không hay.

Dần dần, tôi nhận ra:
Bát đĩa không chỉ để đựng đồ ăn nó còn đựng luôn tâm trạng người nấu.
Dọn mâm cơm có bát đĩa sạch sẽ, vừa ý, lòng thấy vui hơn, món ăn cũng vì vậy mà ngon hơn – ít nhất là trong mắt những người mình thương.
3. Và bởi vì thương nhau, nên tôi chọn những gì an toàn cho cả nhà
Có một hôm, mẹ tôi nói nhỏ: “Cái bát đựng cơm hằng ngày thì phải lựa cái nào an toàn. Người ta ăn vào bụng mà”
Câu nói nghe đơn giản nhưng khiến tôi suy nghĩ mãi.
Tôi bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về chất liệu bát đĩa. Mới biết, không phải cái gì cũng giống nhau. Có loại bát đĩa trôi nổi, nhìn ngoài thì xinh xắn lắm nhưng men phủ có thể chứa chì, nung chưa tới nhiệt độ thì dễ thôi nhiễm chất độc hại, nhất là khi mình hay đựng đồ nóng, đồ chua. Mình đâu thấy bằng mắt thường được chỉ đến khi có chuyện mới tá hỏa thì đã muộn.
Từ đó, tôi chuyển hẳn sang dùng đồ gốm sứ Bát Tràng không phải vì nó nổi tiếng, mà vì cảm thấy an tâm.

Gốm Bát Tràng nung ở nhiệt độ cao trên 1200℃ khử hết hoàn toàn các chất độc hại như chì và thủy ngân... họa tiết được vẽ tay thủ công, cầm chắc tay, dễ rửa, ít bám màu. Đặc biệt là mỗi chiếc đều có vẻ “có hồn” không cái nào giống hệt cái nào. Nhìn vào đã thấy… “chất quê”, mà lại không cũ kỹ.

Tôi không giỏi nấu ăn. Nhưng tôi cố gắng nấu bằng cả sự tử tế. Và tôi tin, một bộ bát đĩa đủ tinh tế, sạch sẽ và an toàn là thứ xứng đáng có mặt trong những bữa ăn đầy yêu thương đó.

Nếu bạn đang phân vân chưa biết chọn loại bát đĩa nào cho căn bếp nhỏ của mình, thì thôi… đừng chọn theo xu hướng, theo quảng cáo. Hãy chọn loại khiến bạn nhìn vào thấy muốn ăn ngon hơn, muốn chăm người thân tử tế hơn, và muốn dành thêm chút thời gian để sống chậm hơn.